Năm 2010 của tôi (10)

Tối hôm qua tôi trò chuyện với cha mẹ, ông bà khẩn nài tôi đừng mang danh tính thật của Dương thần y nói ra trên mạng. Bản tính thật thà của họ có những suy nghĩ riêng của mình, rằng chuyện qua rồi, thà đắc tội quân tử chứ đừng phật lòng bọn tiểu nhân, 1 câu nhịn 9 câu lành.  Huống hồ tôi là đứa đang mang bệnh, mạng sống đang treo đầu sợi tóc

Tôi là đứa con ngoan, luôn ngoan ngoãn vâng lời cha mẹ. Con cái thường sau khi trưởng thành va vấp nhiều chuyện mới thấy những bậc cha mẹ trông có vẻ như thật thà yếu nhược kia lại luôn minh triết và đúng đắn. Thật ra tôi và cha mẹ có quan điểm tương đồng, trên đường vô ý đạp phải phân chó, tôi thường lựa chọn cách đi đường vòng né tránh, lựa chọn tác phong tránh đối đầu của nhà văn Lỗ Tấn, đi đường vòng, đầu không ngoái lại, cũng chẳng thèm ném lại ánh mắt khinh miệt.

Lần này, tôi cũng không dại dột quay lại dẫm lên bãi phân chó cho hả giận, tôi chỉ ngoái đầu nhìn lại, cố giữ lấy một chút chính nghĩa đang bị dục lợi thế gian ăn mòn, cố gắng gượng tấm thân bị cơn đau ung thư tàn phá, dốc ra một chút sức tàn cảnh báo cho những người qua lại.

Mọi người ơi, chúng nó là phân chó, những cục phân chó phủ hớp hoàng kim hào nhoáng mang danh cứu người, tuyệt đối nên lánh xa, đừng va vấp như tôi! Cha mẹ ơi, con đã không còn sức lực để mà hành hiệp trượng nghĩa, không thể dùng một nhát kiếm rửa hận báo thù. Con biết bây giờ lựa chọn quan trọng nhất của con là an phận dưỡng bệnh. Nhưng con không lựa chọn 1 câu nhịn 9 câu lành nữa, bởi vì sách này và thực trạng của con có thể là một việc nghĩa cuối cùng mà con còn có thể làm được trên cõi đời này!

Tôi chỉ hy vọng thế gian này có thêm chút ánh mặt trời, để thế giới này không làm tôi quá thất vọng.  

Chung Thiện Nhân là một người đàn ông ngoài 60, mặt mày thánh thiện, cổ đeo chuỗi Quan Âm tay lần tràng hạt, vầng trán cao, tóc tai gọn ghẽ. Nhân dịp quốc khánh, Lý Hốt Du về Thường Châu ăn cưới đứa cháu họ ngoại. Chung Thiện Nhân thay gã ta sắc thuốc luộc khoai.

Chung Thiện Nhân là người học Phật, chúng tôi rất thích ông ta. Ít ra chúng tôi cũng không còn ăn khoai môn mọc mầm và nho héo. Ông ta còn dẫn mẹ tôi và mẹ Lưu 4 giờ sáng lên núi thắp hương cúng phật, một người thiện tâm đúng nghĩa. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn muốn nghĩ ông ta vô tư chứ không tin ông ta cũng bị lừa, không muốn tin ông ta là kẻ lừa gạt.

Tôi cũng muốn tin người bạn bệnh họ Trần không lừa gạt chúng tôi. Dù gì bà ta và chúng tôi cũng từng là bạn bệnh với nhau. Tôi và chị Lưu đều cùng qua một khúc sông, một khúc sông nước xiết lạnh rét, bà ta là người đã đi qua bờ kia trước. Chúng tôi từng mấy phen lặn ngụp trong dòng nước xiết lạnh đến thấu xương đó, nhờ bà ta đưa tay níu qua bờ bên kia. Dù không kéo qua, chỉ đường tôi cũng là việc tốt rồi.

Tôi không muốn, không dám, không chịu xem bà ta như một kẻ vét hết những món đồ của những kẻ đang đuối nước như chúng tôi rồi một tay nhấn đầu chúng tôi chết chìm trong nước. Bà ta không phải người như vậy, thế gian này không thể, không nên, không có tâm địa nào như thế.

Tôi cũng thà tin tưởng Dương thần y, tin tưởng ông ta đích thực có bí quyết chữa bệnh hơn 30 năm nghiên cứu, tin vào thuốc của ông ta, như mấy ngày đầu thuốc ông ta đã giúp giảm đau, có thể trị được ung thư. Ông ta cũng có gương mặt hiền từ, tôi cũng thà tin rằng ông thuốc trị ung thư như ông ta nói phải bí mật không được lan truyền. Bởi vì việc này có liên quan tới chén cơm của chục triệu người hành y chữa trị ung thư.

Tuy nhiên cuối cùng tôi đã biết đó là một trò lừa đảo, nhưng tận sâu thẳm trong tâm tôi, vẫn luôn hy vọng tâm giúp đỡ cứu người của họ là thật, chẳng qua thỉnh thoảng bị trở quẻ. Có điều, xác suất trở quẻ này cao quá, tôi được biết, những người được tiếp nhận điều trị, 5 người đã có 4 người chết. Đợt tôi 3 người thì 2 người chết. Và người đang viết những dòng chữ này là người duy nhất còn sót lại đó.

Trải qua một tháng đầu tiên, Dương thần y cho rằng bệnh tình chúng tôi đặc biệt, vẫn chưa thể tháo bỏ lệnh cấm ăn những thứ khác ngoài nho và khoai tây. Chị Lưu bắt đầu thổ huyết, dần dần không xuống lầu nổi nữa.  Tôi vẫn ổn, ban đầu vẫn còn trông Khoai Tây đuổi vịt trong sân.  Nhưng Khoai Tây đi rồi, toàn thân tôi đổ sập, nằm liệt giường.  Tôi cũng bắt đầu khạc nhổ ra bọt trắng.  Tôi tin tưởng đó là phản ứng thần kỳ của thuốc đông y, cố gắng gượng là sẽ qua. Chúng tôi đều không ý thức được rằng, chúng tôi càng lúc càng tiến gần đến cái chết.

Chính ngay lúc này, ê kíp trị bệnh Dương thần y, Trần Viên Viên và Lý Hốt Du phát sinh chút ít thay đổi, bởi vì chúng tôi sắp phải nộp tiền trị bệnh đợt 2. Trần Viên Viên bắt đầu nói với mẹ Lưu rằng: “Bí quyết trị bệnh của Dương thần y tôi lén học hết rồi, năm đó lúc tôi trị bệnh ngoài thuốc của ông ta tôi còn uống nhiều thứ thuốc khác nữa. Cho nên rất đáng tin. Chi bằng mấy người để tôi trị cho hay hơn”. Chung Thiện Nhân bắt đầu cho chúng tôi số tài khoản để chúng tôi chuyển khoản cho ông ta hoặc họ Trần.

Dù là đóng tiền cho ai đi nữa, chúng tôi khi ấy bệnh hơn nửa năm, đạn tận lương kiệt, Đầu Trọc phải mượn tiền anh Chí Quân, nhưng thẻ ngân hàng mất rồi đang xin làm lại. Mẹ tôi xuống đi Sơn Đông gom tiền. Mẹ chị Lưu cũng về Thường Châu lấy tiền. Hai người mẹ gọi nhau nói chuyện. Mẹ chị Lưu nói từng vội đóng tiền, Dương thần y nói nếu không ở trong núi trị nữa, ông ta chỉ thu 15.000 tệ/ tháng.

Không biết cón phải vì nguyên nhân này không hay vì cơ thể đã không còn gượng nổi nữa mà chị Lưu ngày 17 tháng 10 xuống núi về lại Thường Châu. Tôi cũng muốn xuống núi, nhưng xe cho thuê của anh Chí Quân đang kẹt, không có xe của anh ấy thì bộ xương của tôi khó mà xuống được.

Đầu Trọc dạy vội cho xong ở trường đại học Giao thông, ngay đêm tối chạy đi Thường Châu gặp Dương thần y. Bởi vì anh ấy cảm thấy tôi ngày đêm cứ ói ra bọt trắng mà dạ dày quặn đau như thế không phải là chuyện nhỏ. Hỏi đi hỏi lại không tới đâu chỉ còn cách lên núi trước. Chứ đợi ông ta tới thì chắc tôi cũng không xong nữa rồi.

Vốn ra tôi không thể ăn được gì nữa hết, đến sau rốt, tôi chỉ uống nước thôi cũng ói cả ra ngoài. Tôi không còn có thể làm được chuyện gì nữa hết. Nằm yên mạch đập khoảng 125, cử động một chút là lên 150. Con số này bình thường phải chạy hết 800 mét thở hổn hển không ra hơi thì mới có thể duy trì nhịp tim cao như vậy. Thời gian kéo ngày hơn 2 tháng, tim chính là motor được làm bằng thịt, con số ấy quả là kinh khủng. Kế đó nữa là, tôi không thể hít thở, người thường 1 phút hít 19 cái, tôi 1 phút 39 cái mà dường như không cảm thấy có ôxy. Về mặt hô hấp, tôi như một con cá vẫn còn nằm trên bờ.

Sức lực thì khỏi phải nói rồi, khi ấy tôi chỉ có thể di chuyển từ từ rất chậm, leo xuống giường, ngồi tiểu tiện đại tiện trên cái ghế dành cho mấy người già có bô hứng phía dưới. Đó không phải vấn đề, vấn đề là tôi cũng chẳng còn có sức để tự làm sạch sau khi vệ sinh. Đầu Trọc nhấc người tôi lên để lau giúp mà tôi còn không gượng nổi trong cái tư thế nhót mông đó, thế là đành buông xuôi hai cánh tay ra trước, cuộn người như chữ omega cho Đầu Trọc lau giùm. Lau chùi xong, tôi nhích từng nhích đến bên giường, Đầu Trọc ôm nửa thân trên của tôi đặt lên giường rồi bê tiếp hai chân. Anh ấy cứ lâu lâu lại hỏi tim tôi đập có khó chịu không, hít thở có vô ôxy không. Đầu Trọc lúc ấy nói nhiều nhất là mỗi một câu “Anh chỉ cầu cho ông trời cho em được sống, cầu cho ông trời cho anh có thể đỡ đần em thế này 50 năm nữa”.

Còn nhớ đó là ngày 21 tháng 10

Sáng sớm, ánh nắng trong núi chói chang, điện thoại di động của Đầu Trọc nhật được 1 tin nhắn, lúc nhìn thấy tin này, biểu cảm của Đầu Trọc có hơi hoảng hốt rồi cất điện thoại vô không nói câu gì. Anh ấy rất bình tĩnh, nhưng biểu cảm khác lạ đó với kinh nghiệm chung sống với nhau 15 năm thì cũng như con bọ chét bị đặt lên kính hiển vi. Tôi quay qua hỏi anh ấy “Chuyện gì thế?”

Đầu Trọc ậm ừ hồi lâu nói, “Chị Lưu xong rồi”

Tôi lúc đó đã bị Chung Thiện Nhân, bạn bệnh họ Trần, Lý Hốt Du, Dương thần y luân phiên tẩy não đến khờ dại, vẫn chấp mê bất ngộ hỏi: “chị Lưu xong là hết tế bào ung thư đó hả?”. Trong nghi hoặc, tôi đón lấy điện thoại, đọc nguyên văn tin nhắn của anh Trương: “Anh Triệu ơi, Lưu *hết rồi, hai người nhanh chóng xuống núi, chuyện của Lưu khoan với với tiến sĩ Vu”.

Tôi hỏi Đầu Trọc: “Anh Trương không cho anh nói với em, sao anh còn nói?”

Đầu Trọc trả lời “Anh Trương không hiểu em, em vẫn còn có khả năng chịu đựng”

Phải, tôi có cái năng lực chịu đựng đó.  Tôi của khi chưa bệnh là con bé vô dụng nhìn thấy con chó hoang què quặt cũng âm thầm chảy nước mắt. Tôi là đứa trong lòng không giấu được cảm xúc, em hết thẩy hoạt động tâm lý viết ra trên mặt.  

Nhưng gần một năm bị sinh tử giày vò, sau mấy lần vượt qua được ranh giới của sống chết, tôi giống một cao tăng nhập định hồi nào không hay không biết, đề tài về cái chết cứ dồn dập xuất hiện trong cuộc sống của tôi nhiều như mấy đề tài tình yêu được thảo luận ở các trường đại đọc, mà những nhân vật chính lại là người ở cạnh tôi sớm chiều, Đầu Trọc cho rằng tôi đã luyện được tố chất nhìn thấy núi lở mặt không biến sắc.

Có điều, nhìn thấy chị Lưu ngã xuống so với nhìn thấy núi lở, cái đầu tiền làm tôi chấn động nhiều hơn. Tôi dựa vào tường, đằng sau vách tường là phòng của chị Lưu.  Chúng tôi cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau điều trị, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau chịu đói, cùng nhau bị tẩy não. Chị ấy bước vào phương pháp nhịn đói trước tôi 5 ngày.  Tôi và chị ấy triệu chứng phản ứng giống hệt nhau. Tôi không còn sức lực cũng không còn tâm lý đau buồn chuyện chị ấy ra đi.  Khi ấy mọi tâm lực của tôi đổ dồn vào một ý nghĩ: vậy người kế tiếp có khả năng là mình rồi!

Đầu Trọc cõng tôi xuống lầu hít thở không khí trong lành, Lý Hốt Du chường mặt ra hối tôi đóng phí điều trị. Giọng điệu của hắn vô cùng khó chịu, nói thuốc của tôi cực kỳ mắc tiền, tiền phí một tháng 35 ngàn tệ sắp xài hết rồi, dây dưa như thế là không được, phải mau chóng đóng tiền đi. Tôi mỉm cười nhìn gương mặt đang có thái độ ban phát ân huệ của hắn ta rồi nhẹ nhàng nói “Anh Lý à, tiền phí thì dễ tính, nhưng mạng người của chị Lưu thì tính thế nào đây?”

“A, sao hả? cô ta không nghe lời chúng tôi, đưa đi bệnh viện, đi bệnh viện là chỉ có con đường chết!”. Lý Hốt Du đột nhiên phẫn uất lên, gương mặt từ đỏ chuyển sang trắng rồi tím tái, đấm ngực giậm chân tỏ vẻ tiếc nuối. “Chết, trời ơi, chết thiệt hả? Chậc, tôi bị ung thư dạ dày nhờ thuốc đông y của Dương thần y mà bây giờ khỏe re, bọn bác sĩ tây y chắc chắn là hại chết người, nhận xong tiền của cô rồi làm mất mạng không có bồi thường đâu”

Tôi không kiềm được cười ra tiếng nói: “Anh Lý, anh hình như tự hào có đứa con, tốt nghiệp thạc sĩ làm bác sĩ ung bướu ở bệnh viện Nam Kinh đó phải không?”

Tay Lý lập tức nín bặt, ánh mắt lúng túng nhìn tôi, tôi tin mình cũng phát ra ánh mắt đằng đằng sát khí, bình tĩnh nói: “Chị Lưu vì sao mà chết, tôi còn không rõ. Nhưng mà tôi biết, anh Trương ảnh không phải hạng thư sinh trói gà không chặt như bọn tôi đâu”.

Lý Hốt Du đột nhiên hung hăng hẳn, nhưng không dám phát tiết ra khi đối mặt với một người hay nói chuyện luôn từ tốn mỉm cười như tôi, bèn vội vàng quay đi. Vừa ra khỏi cửa,  bên kia vách tường vọng qua tiếng hắn ta gọi điện thoại báo cáo tin chị Lưu chết.  Hắn ta người Thường Châu, tôi và chị Lưu ở chung sớm tôi ở cùng bây lâu, nên tiếng Thường Châu tôi có thể hiểu được mấy phần. Hắn ta nói: “Không xong rồi, Lưu chết rồi, Vu tôi nhìn thấy cũng sắp rồi, hay là tôi chạy sớm đây…”

Tôi ngày hôm sau đợi xe đến rước tôi trở về Thượng Hải. Nghe nói Lý Hốt Du cũng định vào ngày đó chuồn xuống núi, nhưng vì mượn nợ người dân trong thôn chưa trả hết bị dân bao vây cho tới khi hắn gọi đồng bọn tới thanh toán thì mới được thả.  

Cũng từ đó Dương thần y, Trần Viên Viên, Lý Hốt Du biến mất khỏi thế giới của tôi.  Tôi cuối cùng đã tin rồi, thì ra trên thế gian thật sự có những kẻ mặt người dạ chó. Làm người vốn đã không dễ dàng, sao lại lựa chọn làm thứ bất lương lừa gạt hại người. Việc không muốn đầu thai làm người là lựa chọn của chúng. Có điều lúc chọn làm chuyện đó, cũng nên nghĩ đến cha mẹ, con cái để sống sao cho đáng làm người nữa chứ!

Vốn tưởng lên Hoàng Sơn là để cầu sinh, ai dè đâu là xuống suối vàng tìm cái chết. Từ Hoàng Sơn ở về, tế bào ung thư đã di căn càng nhiều hơn, thấm gan nhập phổi, toàn bộ khung xương thảm thương không tả được. Cái này không thể trách người, chỉ có thể nói tự bản thân tôi không phân biệt đâu chân đâu ngụy.   Đây cũng không có gì đáng phàn nàn, sống thì không nên than phiền!

Thật ra là bệnh nhân ung thư, rất khó phân biệt được thật giả. Đối với Bác sĩ có lúc không nên cả tin, còn bạn bè thì chưa chắc hiểu được căn bệnh này, dù có hỏi thăm qua biết được trường hợp tương tự, nếu không tiếp xúc được trực tiếp người đó thì cũng đừng y theo phương pháp của họ. Đồng thời cũng đừng tin ngay người đó có phương pháp điều trị hiệu quả, bởi có khi đó chỉ là kết quả tạm thời.

Trở về Thượng Hải là một cuộc tổng động viên toàn dân cầu cho giữ được mạng. Nhưng chuyện ở Hoàng Sơn chưa phải đã kết thúc.

Đầu Trọc và anh Trương trong thời gian dài nuôi vợ bệnh đã kết tình thân với nhau như đồng chí cách mạng. Chị Lưu mất không có nghĩa là tình huynh đệ của họ cũng chấm dứt. Trong thời gian tôi trở về Thượng Hải một thời gian, anh Trương cứ cách ngày gọi điện thoại hỏi thăm bệnh tình, chi viện nấm Linh Chi. Ở một ý nghĩa nào đó anh ấy chuyển thói quen chăm sóc vợ sang cho tôi. Nếu nói Đầu Trọc là một hiền phu thì anh Trương là một người chồng mẫu mực.  

Không nói chuyện ngày ngày chăm lo vợ bệnh, trong cuộc sống anh ấy là một đầu bếp ở Thường Châu những áp lực cuộc sống biến anh trở thành một doanh nhân kinh doanh vật liệu hấp thụ sóng âm công nghệ cao, đủ sức trang trải mấy trăm ngàn tiền chi phí điều trị bệnh. Tôi nhiều khi nói đùa với Đầu Trọc, tôi nhất định phải bức thúc anh ấy thành triệu phú giống như anh Trương thì mới hoàn thành sứ mệnh lịch sử, mới yên tâm cho tương lai sau này của con và cha mẹ tôi.  Đầu Trọc cười hề hề nói anh thà cả đời làm con nợ chứ không để cho tôi đạt mục đích đâu.

Sau hai tháng bệnh tình tôi ổn định, anh Trương hỏi tôi: “tiến sĩ Vu, chuyện Hoàng Sơn cô thấy sao?”

Tôi thấy sao ư? Tôi chẳng thấy sao cả. Tôi trước giờ lo chuyện bao đồng cũng quen, lần đầu bị gạt cũng không biết phải thế nào. Cũng như tôi từng nói qua, mình đạp phân có là do mình sơ ý, nhưng nếu quay lại giẫm lên nó tiếp để trút giận không phải là chuyện tôi muốn làm, huống hồ hiện giờ bệnh tình tôi chỉ làm tạm ổn, sơ suất một tí là khó giữ mạng.

Anh Trương tiếp lời nói: “Tôi cũng không muốn đạp phân chó, nhưng ngày hỏa thêu Nhà tôi, con trai tôi nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói rõ từng chữ, ba ơi, con biết mẹ chết là do hai người kia hại, không phải là bệnh như ngoại nói. Ba phải tra cho rõ ràng, để cảnh sát bắt bọn chúng”. Con trai anh Trương 6 tuổi. Anh Trương nói đứa con 6 tuổi của anh ấy chứng từng nghiêm túc như thế. Anh nói, mỗi lần cúng mẹ, cháu luôn đòi phải đơm cơm cho thật đầy chén. Cậu cứ luôn nói mẹ chết là do bị đói. Đi viếng mộ, cậu đòi ba mua một tô mì bò chua cay. Bởi vì lúc ở Hoàng Sơn, cháu đói, mẹ cháu đã nấu cho cháu một tô mì bò chua cay, mẹ muốn ăn lắm, ăn một đũa thôi nhưng nhớ lại lời căn dặn, sợ làm hỏng tác dụng thuốc đành phải ói ra. Cháu nói, nếu mẹ lúc đó mà ăn mì thì đã không bị đói chết.

Anh Trương nói, trước một ngày chị Lưu đi bệnh viện, thực sự không còn một chút sức lực nào, người nhà thỉnh ý Dương thần y xin nấu cho chị ấy một chén cháo. Nhưng mà hai tháng không ăn không uống làm cho dạ dày chị ấy không còn phản xạ. Chị Lưu muốn ăn chao, người nhà không dám cãi lời Dương thần y, chỉ dám nhỏ 3 giọt vô cháo. Chị Lưu lúc ở bệnh viện Thụy Kim bàn bạc chuyện đi Hoàng Sơn, nói ngộ nhỡ mà bị gạt thì mất tiền thì thôi, nhưng hai tháng ép người ta không ăn cơm thì thật quá đáng tội, nhất định phải bắt hắn.

Tôi mấy lần chìm vào im lặng, không hiểu tại sao anh Trương lại nói mấy chuyện đó với tôi. Anh Trương kìm nén mấy lần rồi nói: “tiến sĩ Vu, chuyện báo án mình tôi một tay không vỗ nên kêu, không có khả năng thắng. Ngay sau ngày vợ tôi qua đời, nhạc mẫu tôi rất nhanh tay tiêu hủy mọi tài liệu bệnh án, bà ấy cứ một mực nói vợ tôi chết vì bệnh, không cho cáo kiện. Nếu nói nhạc mẫu tôi nhìn thấy con gái chết thì không còn tâm trạng kiện cáo trả thù thì có thể hiểu được. Nhưng khó hiểu là tại sao trong lúc đau đớn mất con lại tỉnh táo đến mức tìm cách tiêu hủy chứng cớ để ngăn con rể báo án. Tôi đã hạ quyết tâm rồi, tôi không ngại tốn tiền, kiện tụng mất tiền cũng được, mất công cũng được, mất thời gian cũng được, mất quan hệ cũng kệ, tôi chịu hết. Nhưng tôi quyết phải làm cho rõ chuyện. Con trai tôi lớn lên tôi khó mà đối diện với nó, còn chết xuống suối vàng cũng không biết ăn nói sao với vợ”  

Tôi lờn vờn mãi trong đầu những lời của anh Trương mất gần một tháng.

Rồng mạnh không áp nổi rắn trong hang, huống hồ mình là một con sâu bệnh không biết ngày mai sẽ ở đâu? Lúc ở Hoàng Sơn, Trần Kiến Bình (Trần Viên Viên) và mẹ chị Lưu nói chuyện, tôi nghe loáng thoáng nói chị ta ở Thường Châu rất có thế lực, trường Đảng ở Thường Châu chị ta ra vô chơi như cơm bữa, hai lần kết hôn giúp chị ta có được mạng lưới quan hệ rộng.  Chị ta ở Bắc Kinh cũng có anh họ làm lãnh đạo, cho nên xưởng pháo của chị nổ làm chết người mà cũng xử lý êm xuôi.  Chung Thiện Nhân tự giới thiệu là làm mấy mươi năm trong ngành than mỏ, sau đó làm trưởng ban lễ tân của Hội đồng nhân dân Thường Châu.

Nhưng anh Trương đã vạch trần những lời nói dối đó vì anh ấy là đầu bếp quốc yến.  Lãnh đạo đầu não chăm lo chuyện ăn uống nào của chính phủ anh ta đều quen biết. Tôi trước giờ không phải là kẻ mê mấy quan hệ quyền quý nên khi ấy cũng không thèm để tâm, không tham gia vô mấy cuộc trò chuyện dạng đó cũng không có ý ghi nhớ. Nhưng tôi luôn cân nhắc mình có nên đi đạp đầu rắn ở Thường Châu không. Thường Châu cách xa Thượng Hải, với tấm thân bệnh tật khó giữ, tôi phải lo an tâm dưỡng bệnh, dưỡng tinh thần, không nên tham dự vô mấy chuyện thị phi. Không nên lần nữa lôi kéo thêm phiền não, giáng thêm họa vô người thân vốn dĩ đã oằn mình bởi những gánh nặng. Tôi bị lừa, tôi đã thừa nhận. Tôi chỉ trách tự mình khờ dại. Lý thú là, bệnh tôi di căn càng nặng, tế bào ung thư xâm hoại toàn thân, nhưng kỳ lạ nó chưa hủy hoại lương tâm. Nhưng ngược lại, tại sao có những người toàn thân khỏe mạnh lại chỉ hư hỏng mỗi lương tâm.

Có nên giúp anh Trương báo án không luôn làm tôi không ngon giấc. Bởi vì nhớ lại lời của thầy Trần người hướng dẫn thạc sĩ cho tôi: phần tử tri thức là rường cột của xã hội. Thế nên tôi quyết dựng dậy cây cột bị tế bào ung thư đục khoét loang lỗ tới mức không đủ sức chống nổi cơ thể này, đi làm rường cột cho xã hội. Tôi không biết có phải là sáng suốt hay không nhưng tôi biết tôi nhất định chính xác. Tôi đồng ý làm nguyên cáo thứ 2, bởi vì trong tất cả đương sự là nạn nhân chỉ còn mỗi tôi sống sót, chỉ mỗi tôi còn có thể nói chuyện.

Trong thời gian này tôi phải vất vả vì bị truyền thông bao vây, nhưng tôi đồng ý nhận phỏng vấn. Bởi vì tôi muốn cho nhiều người biết chuyện của tôi, người khỏe mạnh biết mà phòng tránh, người ung thư khỏi lận đận loanh quanh.  Nhưng từ bản thân tôi mà nói thật sự tôi không có giá trị truyền thông, bản thân tôi chẳng có gì để nói. Nếu muốn giúp tôi xin hãy quan tâm đến vụ án của anh Trương và tôi.  Vụ này công anh Thường Châu đã thụ án lâu rồi mà mãi mấy ngày trước mới có một cảnh sát trẻ tới lấy lời khai. Nghe nói đã vào giai đoạn điều tra, nhưng tôi không biết trình tự rốt cuộc phải mất bao lâu hay phải đợi tốu khi tôi vĩnh viễn không nói được nữa. Biết không chừng, đám người họ Trần cùng Lý Hốt Du thật sự có khả năng làm cho vụ án đi vào quên lãng. Số điện thoại của anh Trương là 13861058900. Những ai có lòng xin góp cho anh ấy một chút sức. Tôi rất muốn anh Trương hoàn thành tâm nguyện, để chị Lưu dưới suối vàng được nhắm mắt.  Chị ấy vì nhịn đói diệt ung thư mà chết, tôi biết rõ điều đó.